Part 2 Cười

Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập


Welcome to Forums Haku
Chào mừng các bạn đến với diễn đàn
Chúc các bạn có những giờ phút thư giãn thoải mái tại diễn đàn
Chúc các bạn luôn thành công trong cuộc sống

<--Code by Admin Haku -->

Share|
Tiêu đề

Part 2 Cười

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giảThông điệp

Tổng Giám Đốc Mr.Bo
Tổng Quản
Tổng Giám Đốc Mr.Bo

Tổng bài gửi : 550
Được Cảm Ơn : 308
Đến từ : Hà Nội
Tài năng của Tổng Giám Đốc Mr.Bo
Hạng: Tổng Quản
Level:550
Tài năng:/300


Tài Sản
Huân Chương:

Bài gửiTiêu đề: Part 2 Cười Part 2 Cười 3e45c23a204Wed Mar 28, 2012 1:26 am

Bi Xanh


“Thôi thì trăm sự nhờ bác sĩ” – chúng ta thường nói vậy khi có việc phải nhờ cậy đến bàn tay chuyên môn của các vị bác sĩ.




Một người đến gặp bác sĩ của mình.

- Thưa, tôi đang có vấn đề đây - người bệnh nói - Một hòn bi của tôi chuyển sang màu xanh.

Ông bác sĩ khám qua và kết luận bệnh nhân sẽ chết nếu không cắt bỏ tinh hoàn đi.

- Ông có điên không đấy? - người kia la lên - Làm sao tôi có thể cho phép ông làm một cái việc như thế đối với tôi?

- Thế ông có muốn chết không? - Bác sĩ hỏi.

Người bệnh phải cắt bỏ cái đó đi. Nhưng hai tuần sau cuộc phẫu thuật, anh ta trở lại:

- Bác sĩ - Tôi không biết phải nói như thế nào, nhưng hòn bi thứ hai cũng chuyển sang màu xanh rồi.

Một lần nữa, bác sĩ nói với anh ta rằng nếu anh ta muốn sống, hòn thứ hai cũng phải bị cắt bỏ. Bệnh nhân rất miễn cưỡng.

- Này anh, có muốn chết không? - Bác sĩ lại hỏi, và anh ta phải chấp nhận cuộc phẫu thuật.

Thế nhưng, sau hai tuần thiếu bi, anh ta quay lại.

- Tôi nghĩ tôi đang có một vấn đề rất lớn. “Chờ im” của tôi hoàn toàn có màu xanh rồi.

Sau khi khám qua ông bác sĩ đưa ra một tin xấu. Nếu anh ta muốn sống, “cái ấy” của anh ta phải ra đi. Tất nhiên, người kia không muốn nghe điều đó.

- Anh thực sự muốn chết à?

- Nhưng... tôi đi tiểu thế nào bây giờ?

- Chúng tôi sẽ gắn một cái ống nhựa, và sẽ không có vấn đề gì.

Và thế là cái “chờ im” ra đi luôn để thay vào đó bằng cái ống nhựa. Một thời gian sau người kém may mắn kia lại quay lại. Anh ta rất giận dữ:

- Bác sĩ, cái ống nhựa đã chuyển sang màu xanh rồi.

- Cái gì?

- Ông có thể nói cho tôi biết cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

Ông bác sĩ lần này khám kỹ lưỡng và nói:

- Hmm, tôi nghĩ cái quần jeans màu xanh của anh...

- !!?





Kết Thúc (END)




Bạn biết luật im lặng – Omerta của Mafia chứ? Anh chàng trong truyện này áp dụng nó mà kiếm được ối thứ hay đó.




- Cha hãy ban phúc cho con, vì con có tội. Đã sáu tháng rồi con không thú tội. Con đã ở với một người phụ nữ phóng đãng.

Linh mục thở dài:

- Có phải con đó không, Tommy?

- Vâng thưa cha, là con.

- Và ai là người phụ nữ đã ở với con?

- Con sẽ không nói đâu thưa cha. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ấy.

- Tommy, sớm hay muộn gì ta cũng sẽ tìm ra, nên tốt nhất là con hãy nói cho ta biết. Có phải là Brenda O'Malley?

- Con không thể nói được.

- Có phải là Patricia Fitzgerald không?

- Con sẽ không bao giờ nói.

- Có phải là Bridget O'Shanter?

- Con xin lỗi, nhưng con sẽ không nói tên cô ấy.

- Thế có phải Cathy O'Dell?

- Miệng con đã gắn chặt rồi.

- Vậy thì Fiona Mallory chăng?

- Xin cha, con sẽ không nói đâu.

Linh mục thở dài đầy thất vọng:

- Con thật là một anh chàng kiên định, Tommy, ta phải khâm phục. Nhưng vì con đã có tội, con cần phải chuộc lỗi. Bây giờ thì con đi đi.

Tommy quay trở lại dãy ghế. Bạn của anh ta, Sean, quay lại thì thào:

- Cậu có được gì rồi?

- Năm mối ngon lành khác!





Kết Thúc (END)

-

Bớ Kẻ Lấy Sách Của Bà


Chị học khối D , năm nay chị thi đại học. Chị mới mua một quyển sách văn rất hay. Chị vừa để nó trên bàn , thế mà nhoáng một cái nó đã biến mất. Chị đi hỏi khắp bàn dân thiên hạ rồi mà không ai có ý kiến ý cò gì cả. Tiếc của , bực mình , chị bèn soạn một bài chửi để mỗi giờ ra chơi chị bèn lôi nó ra rên.
Bài chửi của chị như sau:

Bớ bàn trên bàn dưới , bớ láng hành láng tỏi , Bớ con Thị Mầu Thị Nở , Bớ thằng Chí Phổi , Chí Phèo , bớ cả họ cả hàng đứa nào " cầm nhầm " sách của bà ! Hãy bành cái mắt, vành cái tai mà nhìn mà nghe bà chửi đây này. Bà mới vừa mua được một cuốn " cẩm nang văn chương " hay ơi là hay , quí ơi là quí. Bà phải bóp bụng , nhịn ăn sáng vài hôm , nhịn uống tối mấy bữa , ki cóp mãi mới đủ tiền mua nó. Bà nâng như " éc " , Hứng như hứng " phờ lau ơ ". Hôm nay , bà mang nó đến lớp , để nó trên bàn làm việc. Ấy thế mà nhoắng một cái , bà vừa quay sang Đông buôn chuyện một lúc , ngó sang Tây đàm luận vài câu , lúc quay trở về thì ôi thôi sách đã biến mất tự bao giờ , chỉ còn mập mờ hình ảnh. Bà đã bấm đốt ngón chân đi , bấm đốt ngón tay lại , và khẳng định có kẻ đã to gan nâng tay trên , phỗng chân dưới cuốn sách của bà. Này! Mày đừng có bảo là bà ăn có nói không nhé. Chứ bà hỏi mày rằng có quyển sách nào tự dưng biến mất nếu không có tác động của ngoại cảnh? Bà biết cái ông gỉ ông gi ở nước nảo nước nao đã phát biểu rằng " Một vật không tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi ".

Mày học đến lớp thập nhị (12) ròi mà không biết điều này thì quả thật là hổ thẹn với con cháu mai sau lắm.

Quyển sách nó ở với bà thì nó là kim sách , ngọc sách , chú nó ở với mày thì nó chỉ là một tập giấy bản.

Bà đút sách vào bị cói , bị cói sáng trưng.Bà cầm sách trên tay , tay bà là tay ngọc tay ngà , nõn nà trắng trẻo. Bà đọc sách , khuôn mặt bà rạng ngời ( như Thuý Kiều Thuý Vân ) , mắt bà tinh hơn mắt cú , kính cận 2 điốp mua là thừa. Còn mày đút sách vào cặp , cặp mày rách toạc , mày cầm sách trên tay , tai mày là tay ghẻ tay sài , lở loét bẩn thỉu , mày đọc sách , khuôn mặt mày nửa đen nửa đỏ ( như Chung Vô Diệm ) , mắt mày bị cận sẽ cận thêm , mắT mày bị viễn sẽ viễn nặng mà mắt mày bình thường sẽ thành loạn thị. Những chữ bà đọc là chữ rồng chữ phượng , những trang hoa tờ hoa. Những chữ mày đọc là chữ gà chữ vịt , những trang hẩm tờ đen. Bà thi văn trường nào , điểm thủ khoa , á khoa trường đó. Mày thi văn trường nào , điểm binh nhất binh nhì , thấp như cây rau má , bì bà bì bẹt.

Đấy là bà chỉ có vài lời vàng ngọc thốt ra với mày thế thôi. Nếu mày là nhân , ắT sẽ cung kính mang sách trả bà. Bằng không , mày đích thị là loài ưng giống khuyển. Vì mày mà bà không được nghỉ giải lao 10 phút. Vì mày mà miệng bà rộng thêm... Phù... mệt quá , có đứa nào rảnh tay rảnh chân quạt cho bà vài cái. Khi nào đòi được sách bà sẽ cho đọc ké vài trang !



Kết Thúc (END)


» Nó Lại \"Mọc Mầm\"


Có một chàng nhà nghèo đi hỏi vợ gặp phải nhà gái đòi thách rất nhiều thứ. Cha mẹ buồn lắm, vì cho rằng cả đời mình chẳng bao giờ có và nếu đi vay thì bao giờ mới trả hết nợ. Anh ta bảo cha mẹ rằng:


- Cha mẹ cứ đi vay cho con. Cưới xong một tuần con sẽ trả lại.

Cưới vợ xong, đêm đầu tiên anh chàng âu yếm vợ cuồng nhiệt, nhưng chỉ âu yếm xong rồi lăn ra ngủ.

Đêm hôm sau và mấy đêm tiếp theo cũng vẫn thế. Thấy lạ, chị vợ tò mò nhân lúc chồng ngủ sờ vào chỗ kín của chồng thì thấy nhẵn lỳ chẳng có gì cả. Buồn quá chị hu hu. Sáng dậy chị về nhà bố mẹ đẻ lóc và nói:

- Đàn bà lấy chồng đâu cần của này, của nọ. Nay ở với nó chẳng có cái của đàn ông, vậy mong cha mẹ trả lại đồ cưới để xin cho con về nhà với cha mẹ còn hơn.

Bố mẹ tin lời con gái, mang đồ thách cưới sang trả để xin cho con gái về. Sau khi nhận lại đồ dẫn cưới, anh chồng nói lại:

- Vợ chồng sống được với nhau hay không âu cũng là cái số giời, xin nàng hãy ở lại cùng ta một đêm nữa để ngày mai về cũng chưa muộn.

Chị vợ nghe bùi tai, đồng ý.

Đêm ấy, anh chàng tháo chiếc mo cau mà mình đã bịt vào chỗ kín đi. Đêm đó... !@#$%^&* (biên tập một đoạn). Sáng hôm sau, chị ta một mực không trở về nhà nữa. Bố mẹ đẻ sang đón mấy lượt cũng không về, gặng hỏi mãi lý do, cuối cùng bí quá, đỏ mặt ngượng ngùng chị ta nói:

- Vì... “nó” lại mọc ra rồi ạ!

Kết Thúc (END)

---------- Post added at 10:43 PM ---------- Previous post was at 10:42 PM ----------

Phương Pháp Nhớ Logic


Một cặp vợ chồng già mắc chứng suy giảm trí nhớ. Vì vậy, họ rủ nhau tham gia một khóa học luyện khả năng ghi nhớ của não bộ. Khi trở về nhà, họ khoe với họ hàng, làng xóm rằng kết quả thật là tuyệt vời.
Vài tháng sau, khi ông già đang làm vườn, một người hàng xóm sang chơi và hỏi:

- Ông bạn già này, tên giảng viên lớp luyện trí nhớ mà ông cứ khen ngợi mãi là gì ấy nhỉ? Tôi cũng muốn đi học xem sao.

Ông già đáp:

- Hừm! Để tôi nghĩ một phút đã... Tên của loại hoa kia... loại có mùi thơm nhẹ nhàng cánh trắng mỏng manh ấy... là gì nhỉ?

- Ông định nói tới hoa nhài hả? - Người hàng xóm hỏi lại.

Ông già đáp:

- Phải rồi! Đúng thế đấy! - Rồi ông quay vào nhà, gọi to. Nhài ơi! Bà có nhớ giảng viên lớp học luyện trí nhớ tên là gì không?

Kết Thúc (END)

---------- Post added at 10:44 PM ---------- Previous post was at 10:43 PM ----------

nguyên Nhân Là Như Vậy


Một cô gái xinh đẹp lái xe đi về miền Tây. Xe của cô ta hết xăng, và một anh chàng da đỏ phi ngựa tới, cho cô ta đi nhờ tới trạm xăng.
Cứ vài phút anh da đỏ lại kêu lên những tiếng hú hoang dại.

Cuối cùng anh ta đưa cô gái đến nơi cần đến. Rồi anh tạm biệt và quất ngựa phi nước đại ra đi, để lại sau lưng tiếng hú dài vang lừng không trung.

- Lạy Chúa tôi! Người bán xăng ở trạm nói.

- Cô đã làm gì với anh chàng da đỏ để đến nỗi anh ta la hét ầm lên như vậy?

- Làm gì ư? Chả có gì cả! Cô gái nói.

- Tôi chỉ ngồi sau, quàng tay quanh anh ta và nắm lấy mấu ở đầu yên ngựa thôi.

- Thưa quý cô thân mến! Anh chàng bán xăng nói.



- Những người da đỏ không dùng yên ngựa đâu.



Kết Thúc (END)

---------- Post added at 10:44 PM ---------- Previous post was at 10:44 PM ----------

Nhỏ Mà Khôn


Già Bảy có 3 cô con gái chưa chồng! Một hôm lão gọi ba cô đến rồi hỏi cô gái lớn nhất:
- Con Hai, con muốn chồng con là người như thế nào!?

- Chồng con phải là người đô con và trên ngực phải có xâm 3 con rồng!

- Còn con Ba thì sao hả!?

- Con cũng giống như chị Hai! Chồng con cũng phải đô và có hai con rồng trên ngực!

- Con Út thì thế nào hả!?

- Tía à, con thì không cầu kỳ đòi rồng như hai chị đâu! Con chỉ cần chồng con có một con "rắn" dài phía dưới là đủ rồi!



Kết Thúc (END)



Sao cô lại không tắm

Cảnh 1:


Khám bịnh xong bác sĩ nói với cô bệnh nhân trẻ:
- Cô cho tôi xin số điện thoại của cô để khi nào có kết quả khám sức khoẻ thì tôi sẽ gọi điện báo cô hay.
Cô gái trẻ trả lời:
- Dợ, hai ba bửa tém một bửa !
Bác sĩ :
- Không! chuyện tắm rửa của cô thì tôi không cần biết. Số điện thoại của cô á !
Cô gái trẻ trả lời:
- Dợ, hai ba bửa tém một bửa!
Bác sĩ mạnh hơn:
- Cô tắm mỗi ngày 2, 3 bận hay là 2,3 tuần cô tắm một lần thì tôi không cần biết…..Số điện thoại của cô kìa..
Cô gái trẻ tức tối trả

Cảnh 2:

Vài ngày sau, cũng trong phòng mạch bác sĩ hỏi nữ bệnh nhân tái khám:
- Tại seo tui kiu cho cô wài hỏng được? Cô đổi số điện thọi rồi sao?
Cô gái:
- Dợ, em đã đủi gùi, Bi giờ là năm séo bửa, không tém, không tém! (567-0808)!
Bác sĩ:
- Trời đét !!!

Cảnh 3 :

Bs: Vẫn không gọi được, thế là thế nào ?
Cg: Dợ, tại thèng chồn em nớ kiu đổi. Bs thông cẻm, lèn nì là lèn đổi cuối rồi: là tém chín bửa một năm không tắm ( 897-1508)
Bs: Ẹc ! 1 năm không tắm thì cô đi ra dùm tui !



Gặp ma

Một chàng trai trên đường về nhà đi ngang qua 1 nghĩa địa. Bỗng anh ta nghe tiếng gõ lốc cốc từ trong nghĩa địa vang ra. Anh ta hoảng hốt, tưởng là có ma, nhìn vào nghĩa địa anh ta mới thấy một ông già đang đục khoét cái gì đó trên một bia mộ. Anh bảo:

- Lạy chúa, ông làm tôi tưởng là ma! Ông đang làm gì ở đây vậy?

Ông già trả lời:

- Khỉ thật, đứa nào khắc sai tên tao.

Chàng trai:…


Tại một quán nhậu, một hôm có 3 người Mĩ bước vào.1 người dõng dạc hô :”cho 3 chai bia, ko cần cái mở nút ”
3 chai bia được mang lên. Người Mĩ rút súng pằng pằng pằng, bay 3 cái nút chai, cả quán xanh mặt!

Bỗng 3 người Nhật bước vào, ” 3 chai bia, ko cần cái mở nút chai”.
1 người rút kiếm : xẹt xẹt xẹt , 3 cái nút chai bay mất tiêu! Người Nhật vênh mặt, người Mĩ gườm gườm.

Bấy giờ 3 người Việt Nam ngồi trong góc quán mới kêu lên : ”cho 3 chai bia, lấy dùm cái mở nút luôn ”. Thằng Mĩ và Nhật đều cười lớn . Việt Nam nói tiếp :”ko cần đá (ice)” .
1 người rót Bia ra 3 cốc rồi lấy 3 trái lựu đạn rút chốt thả vào ! Mĩ tái mặt ,Nhật chui xuống gầm bàn .

P/S:Đọc thư giãn, đùng nghĩ xấu về người VN nhé


Bố và nhà sư

Một thằng bé trèo tường vào chùa nghịch ngợm và hái trộm hoa quả, bị sư trụ trì tóm được và thọi cho cu cậu 1 trận tơi tả. Nó chạy về nhà và gọi bố nó đến.

Ông bố vốn là 1 đầu gấu có tiếng ở vùng này vội đến gặp nhà sư và hầm hầm nói: - Này, sao mày chửi con tao? - Thiện tai, thiện tai, bần tăng chưa chửi ai bao giờ. - Thế tại sao mày đánh con tao? - Thiện tai, thiện tai, bần tăng chưa đánh ai bao giờ. - Cái thằng này, đã đánh con tao tại sao lại không nhận. Có giỏi thì đánh nhau với tao nhé. - Thiện tai, thiện tai, xin mời thí chủ, bần tăng chưa ngán ai bao giờ. - ……???










Nhầm lẫn tai hại


Nhân viên đến cơ quan làm việc với hai tai băng bó. Sếp ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?

- Hôm qua, vợ đi vắng nên tôi phải ủi đồ. Khi cô ấy gọi điện thoại về, tôi đã sơ ý nhấc bàn ủi lên nghe.

- Vô lý! Tại sao tai kia của anh cũng bị băng bó?

- Thưa, tôi lại nhầm lần nữa vì vội gọi bác sĩ.

* * * * *



Dùng từ cho chính xác

Một ông đi trong công viên thấy chiếc ghế đá có một gã đang ngồi, bên dưới có một con chó. Ông cũng muốn ngồi, nhưng ngại con chó nom có vẻ dữ, nên hỏi gã kia:

- Con chó của ông có cắn người không?

- Con chó của tôi thì không cắn ai.

Người đàn ông ngồi xuống nghế, bị con chó ngoạm luôn cho một phát. Ông tức giận nói:

- Thế mà ông bảo là con chó của ông không cắn ai.

- Nhưng thưa ông, tôi không bảo con chó này là của tôi.

* * * * *



Thể hiện trình độ

Người đến xin việc hỏi anh bồi:

- Cửa hàng này có cần người cực khỏe để đuổi những thực khách quá chén không?

- Cần chứ! Nhưng trình độ của anh tới đâu?

Chàng xin việc liền tiến lại bàn đầu, tóm ngay một người đàn ông béo phệ và ném vèo qua cửa sổ.

- Thấy chưa? Ý kiến của anh thế nào?

- Xuất sắc! Đợi ông chủ quán vào sẽ nói chuyện với anh.

- Ông ta đi đâu vậy?

- Vừa bị anh ném ra ngoài.

* * * * *


Con nít ranh


Một cậu bé chơi bóng, lỡ chân đá vỡ kính cửa sổ nhà nọ. Bà chủ nhà chạy ra giữ chặt quả bóng quát thằng bé:

- Chúng bay mà không sửa lại cửa kính cho bà thì đừng hòng lấy bóng về!

Một lát sau, cậu bé gõ cửa bảo:

- Bố cháu sẽ đến sửa ngay!

Quả nhiên, một người đàn ông đem theo hộp đồ nghề đang rảo tới. Bà ta bèn cho thằng bé cầm bóng đi.

Người đàn ông sửa xong, nói với bà:

- Xin cho 10 đô !

Bà chủ ngạc nhiên kêu lên:

- Ô hay, ông không phải bố thằng bé sao?

Người đàn ông cũng trợn tròn mắt:

- Thế bà không phải mẹ thằng bé à?

* * * * *



Co nít rắc rối

Trong giờ giải lao ở rạp chiếu bóng, một người đàn ông vào toilet và nhìn thấy một thằng nhóc đứng .

- Sao cháu ? ông ta hỏi

- Cháu muốn đi tè, nhưng cái kia cao quá...

Ông nọ bế cháu bé lên độ cao cần thiết.

- Mẹ cháu vẫ thường tụt quần hộ cho cháu cơ - thằng bé nói giữa hai tiếng nức nở và ông nọ đành phải giúp cháu bé.

- Nhưng mẹ cháu còn hát một bài cho cháu cơ.

Ông nọ bèn khe khẽ hát" Trăng tròn trăng sáng... bé múa bé ngoan..."

Nghe vậy thằng bé thét lên:" Không phải bài ấy, bài đó là để đi ị"

* * * * *

Cậu bé nói với mẹ: "Mẹ ơi, bố đang rất giận con". "Thế con đã làm gì?". "Bố bảo con không được động vào bố nhưng con cứ động vào". "Thế thì không sao đâu, chắc bố đùa đấy". "Không đâu, vì lúc đấy bố đang ngoáy tai!".

* * * * *


Đã chết chưa?

Một nhà thám hiểm đi vào rừng Amazon và bị một bộ tộc ăn thịt người bắt giữ. Nhà thám hiểm sợ quá kêu lên “chết con rồi chúa ơi!”

Bỗng từ trên trời cao có tiếng vọng xuống

- Không con chưa chết đâu, hãy nghe lời ta: nhặt hòn đá dưới chân lên và đập vào đầu tên thủ lĩnh đang đứng ngay trước mặt con ấy!

Nhà thám hiểm vội nghe theo: nhặt hòn đá lên rồi đập vào đầu tên thủ lĩnh trước mặt. Cả bộ tộc ăn thịt người ồ lên giận dữ.

Từ trên trời cao, tiếng vọng lúc nãy lại vang lên:

- Đấy, bây giờ con mới chết cơ…



Chưa tới giá

Trước buổi hò hẹn đầu tiên với bạn gái, chàng trai mới lớn rất hồi hộp. Vì chưa có kinh nghiệm gì, chàng xin bố cho lời khuyên. Ông bố suy nghĩ hồi lâu rồi đáp.

- Mục đích của những cuộc hò hẹn là ghi điểm. Và để làm được điều đó, con phải tặng người con gái vài món quà. Vì vậy, khi con đi đón bạn gái, hãy mang theo hoa và sô cô la. Các cô gái thường phát điên lên vì những thứ như vậy. Con cho càng nhiều thì con nhận càng nhiều.

Hôm sau, chàng trai đến với người yêu, mang theo một đóa hồng rực rỡ và một hộp sô cô la hảo hạng. Nàng mừng rỡ vô cùng và thưởng cho chàng một nụ hôn dài nồng cháy. Nàng áp sát ngực vào lồng ngực chàng, lùa ngón tay ve vuốt tóc chàng, hy vọng nụ hôn ấy sẽ lắng đọng trong chàng trọn đời.

Sau nụ hôn, chàng trai quay người, lao ra cửa.

- Em xin lỗi! - Cô gái thốt lên. - Em không cố ý làm anh sợ!

- Không phải vậy đâu em. - Chàng trai đáp. - Anh đi mua cho em vài món nữ trang.

* * * * *


Mắc bệnh đó cũng hay


Hai người đàn ông nói chuyện với nhau:

- Hôm nọ tớ đọc một tờ tạp chí khoa học, thấy có bài nói rằng có một căn bệnh chỉ có thể chữa khỏi bằng rượu!

- Thế trong tờ báo có nói làm cách mắc bệnh đó không?

* * * * *

Trên sân vận động, một khán giả hỏi một cậu bé ngồi cạnh:

- Cháu lấy đâu ra tiền mua vé hạng nhất thế này?

- Bố cháu mua đấy chứ ạ!

- Thế bố cháu đâu?

- Bố cháu đang tìm vé ở nhà.

* * * * *


Không làm con khỉ phật ý


Chú Vassia đưa hai mẹ con đi chơi vườn bách thú, bé trầm trồ với mẹ:

- Mẹ ơi! Con khỉ kia trông giống chú Vassia quá!

- Im ngay, sao con lại có thể nói thế?

- Con nói khẽ lắm mà, mẹ sợ con khỉ nghe thấy à?

* * * * *



Nó nuốt bi không biết chán


Mẹ bảo thằng anh 5 tuổi dẫn em 2 tuổi ra ngoài sân chơi. Vui vẻ được một lúc thì đứa nhỏ ré lên.

- Sao em thế con? - bà mẹ hỏi vọng ra.

- Tại vì nó muốn chiếm nốt mấy hòn bi của con.

- Thì con nhường cho em mượn một lúc đi, chán rồi nó sẽ trả.

- Nhưng mà nó sẽ chiếm luôn vì nó nuốt bi không biết chán đâu mẹ ạ!

* * * * *

----------
Hố to

Có một người, suốt ngày lang thang tìm cách lừa dối người khác để kiếm ăn. Một hôm, anh ta lang thang đi qua một nhà đang có đám tang, anh ta mừng thầm: có chỗ kiếm ăn rồi!

Anh ta vào nhà đang có đám tang, chẳng chào hỏi ai, chẳng nói chẳng rằng, quỳ bên quan tài rồi . Mọi người không biết anh ta là ai, quan hệ thế nào với người chết. Anh ta vừa vừa nói:

- Mọi người không biết chứ, tôi và ông đây là bạn thân lắm đấy. Mới có mấy tháng không gặp lại, vậy mà ông đã ra đi mãi mãi rồi, thật là bất hạnh. May sao, tình cờ tôi có chút việc đi qua đây mới biết tin này, chẳng kịp mua vàng hương, lễ phẩm đến cúng lễ. Lòng thành thương ông, tôi bày tỏ tình bằng hữu với nhau.

Người nhà nghe anh ta nói, cảm động lắm, giữ anh ta lại ăn cơm uống rượu no say.

Trên đường về nhà, anh ta gặp người bạn nghèo. Người bạn nghèo thấy anh ta no say như vậy, hỏi:

- Người anh em ơi, hôm nay ăn uống ở đâu mà no say vậy?

Anh ta kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện vừa qua cho anh bạn nghèo nghe. Anh bạn nghèo nảy ra ý cũng làm theo như vậy. Hôm sau, anh ta tìm một nhà có đám ma, làm như anh bạn hôm qua kể, than thảm thiết. Người nhà tang chủ hỏi anh ta về quan hệ với người chết. Anh vừa vừa kể:

- Người nằm đó là người thân thiết nhất của đời tôi. Hai chúng tôi đã từng ăn cùng mâm, ngủ cùng nhà, như hình với bóng.

Anh ta chưa nói hết lời thì bị người nhà tang chủ đánh cho một trận nên thân. Sau hỏi ra mới biết, người chết là con dâu của gia đình này.

* * * * *

Trong phòng tranh, một vị khách thốt lên:

- Bức tranh mới hiện thực làm sao ! Tôi thấy chảy cả nước miếng.

- Vì cảnh mặt trời giữa trưa? - họa sĩ hỏi

- Ồ, thế mà tôi cứ tưởng đó là món trứng ốp la với hành

* * * * *

Trong rạp chiếu phim, một người đàn ông trung niên cứ độ 10 phút lại đứng lên vỗ tay, rồi lại ngồi xuống. Hành động của ông ta làm một bà ngồi cạnh hết sức khó chịu:

- Thằng cha này điên rồi chắc?

- Bà thông cảm! - một ông ngồi cạnh bà ta giải thích - Đó là đạo đạo diễn của bộ phim đang chiếu đấy!

* * * * *

Khác nhau xa

Ông bố giận dữ hỏi ba đứa con trai:

- Thú thật đi, ban nãy đứa nào đứng trên kia đổ bô thẳng xuống sông?

Ba đứa im lặng. Ông bố tiếp:

- Chúng bay hãy nhớ lại chuyện ông Washington và cây anh đào. Bấy giờ, Washington cũng trạc tuổi chúng mày trót dại chặt cây anh đào, nhưng đã thú thật với ông bố. Điều đó khiến bố ông ta rất tự hào.

Nghe vậy, thằng bé thứ nhất liền thú nhận. Ông bố thở dài rồi cầm roi lên bị vụt cho nó vài roi.

- Bố! - thằng bé phản đối - Bố vừa kể chuyện Washington nhận lỗi thì được ông bố tha cơ mà!

- Đúng vậy, nhưng khi Washington chặt cây thì bố ông ta không ở trên cây.

* * * * *

-------
Bẩm Quan Lớn, Ngài Minh Lắm


Xưa có một ông Quan đi làm đê; có một cái lông voi vẫn để xỉa răng, bỏ quên ở nhà. Mới gọi một thằng lính, bảo nó rằng:
- Mày về bẩm với bà đưa cho tao cái lông voi.

Lại phải anh lính ngớ ngẩn, đi đường quên mất, không nhớ là lông gì, chỉ nhớ “lông” không mà thôi. Về đến nhà, bẩm bà xin bà một cái lông cho Quan. Bà ngẩn ra, không hiểu làm sao ông lại cho nó về lấy một cái lông! Hay là ông nhớ, mà muốn có một cái của mình để cho đỡ nhớ chăng? Thôi, dễ thường phải thế đấy! Vội vàng vào trong buồng, luồn tay nhổ một cái, gói vào mảnh giấy tử tế, mang ra đưa cho thằng lính mà dặn nó rằng:

- Mầy phải giữ cho cẩn thận, đừng có giở ra xem mà bay mất thì mày chết.

Thằng lính vâng, rồi đi.

Nhưng mà ban nãy nó quên, chỉ nhớ ông dặn về lấy cái lông, cho nên bây giờ nó tò mò, muốn biết rõ là lông gì. Đi đến bờ sông, nó mới giở ra xem. Chẳng may gió bay mất. Nó sợ quá.

Song nó đã biết là lông gì rồi, cho nên vội vàng chạy về nhà, nói chuyện đầu đuôi với mẹ, và xin mẹ một cái lông khác để thế vào, không có thì Quan đánh chết. Mẹ thương con, bèn nhổ cho con một cái, gói ghém kỹ càng, rồi đưa cho con mang đi.

Thằng ấy đem về trình Quan.

Quan giở ra, trông thấy; giận lắm, quát lên rằng:

- Lông gì thế này?

- Dạ,... bẩm... lông... lông...

- Lông! lông! lông!... mẹ mày ấy à!

- Dạ, bẩm Quan lớn, Ngài minh lắm!...

Kết Thúc (END)

---------- Post added at 10:51 PM ---------- Previous post was at 10:51 PM ----------

Mưu Bà Vải


Ba ông sư với một bà *** đi đám về, được phần chia nhau. Phần sư thì mỗi ông hai phẩm oản; nhưng mà nhà chủ thì lại đưa thừa ra một phẩm. Ba ông sư không biết ai lấy ai đừng, mới bảo nhau lúc nào đi ngủ, thì sai tiểu sờ, hễ đầu ông nào nhẵn nhụi nhất, thì được lấy phẩm oản thừa ấy.
Phần bà *** chỉ được có một phẩm oản, thì đã lấy xong rồi. Nhưng nhà có nhiều cháu, không biết làm thế nào mà chia cho đủ được. Nghe thấy chuyện đường kia như thế, mới lập mưu để lấy thêm phẩm oản ấy: Đợi cho ba ông sư tắt đèn rồi, bà ta rón rén lại nằm phục ở bên cạnh, tốc ngược váy lên, để hở mông ra. Đến lúc chú tiểu đi sờ đầu sư, sờ đến mông bà ***, thấy nhẳn nhụi lắm, mới lấy tay xoa mãi mà khen rằng:

- Cha! Chả! Đầu ông sư này mới nhẵn chứ! Sờ mát cả tay! Chứ sư ông xơi gì mà béo đến nỗi đầu múp có rãnh ra thế này?

Kết Thúc (END)

---------- Post added at 10:52 PM ---------- Previous post was at 10:51 PM ----------

Giống Ông Bộ Râu


Ngày xưa, có một ông Huyện đi làm quan xa. Vợ ở nhà, chửa gần đến tháng đẻ.
Một hôm, ông Huyện sai thằng người nhà về thăm xem bà Huyện đã ở cữ chưa.

Vốn thằng ấy vẫn ngây ngô, lại hay sợ việc đàn bà đẻ; cho nên khi về đến nhà, không dám vào ngay, còn đứng ở ngoài hàng rào, để nghe ngóng. Ngay lúc bấy giờ, bà Huyện ở trong nhà ra, vén váy đi tiểu. Thằng kia ngó thấy, vội vàng trở về, bẩm với ông Huyện rằng:

- Bẩm ông, bà đã ở cữ rồi.

Ông Huyện mừng lắm, hỏi:

- Vậy chứ bà mầy đẻ con trai hay là con gái?

- Bẩm, con không tường là cô hay là cậu; nhưng mà con nhìn thì thấy giống ông lắm.

- Mày trông thấy giống tao cái gì?

- Bẩm, giống ông cái bộ râu.

Kết Thúc (END)

---------- Post added at 10:52 PM ---------- Previous post was at 10:52 PM ----------

Cả làng sợ vợ


Có một làng, từ ông thủ chỉ cho đến anh cùng đinh, ai ai cũng sợ vợ cả. Một hôm, họp nhau bàn soạn: có một người đứng lên nói rằng:

- Bởi chưng một mình lẻ loi, cho nên nó bắt nạt được. Giá mà ta họp nhau lại, như đũa cả nắm, khó bẻ, thì nó không làm gì nổi. Phải đừng có ai bỏ ai mới được.

Mọi người đều vỗ tay khen phải. Tức thì lập thành hội, trọn ngày sửa lễ tế thần, ăn mừng.

Đến hôm được ngày, không dám ở trong làng, sợ lộ chuyện, mới đem nhau ra tế lễ ở ngoài đồng xa xa. Cắt ba ông sợ vợ nhất, một ông vào mạnh bái, hai ông vào bồi tế. Xong đâu đấy cả rồi, nổi trống, đốt pháo, các quan viên aó mũ vào tế.

Tế được một tuần, đến lúc xướng: “Giai quị!” Ba ông kia cùng quì cả xuống.

Ngay bấy giờ có mấy bà đi chợ về qua thấy tế lễ linh đình, rủ nhau đến xem.

Các ông thấy bóng các bà, vội vàng sấp ngửa, ù té chạy cả. Duy chỉ có ba ông nọ còn đương quì, cho nên không chạy kịp.

Bọn kia chạy chừng một quãng, ngoảnh lại trông, thấy ba ông ấy vẫn cứ quì ở giữa chiếu. Mới lao xao bảo nhau mà khen rằng: “Ừ, thế chứ lại! Chúng mình cắt những tay thật là xứng đáng cả!” Bèn rủ nhau trở lại.

Ai ngờ đến gần, thì thấy ba ông đã chết cứng cả tự bao giờ rồi!


Kết Thúc (END)




Tsedenbal Mặc Áo Mưa...

Tại thủ đô Ulan Bator (Mông Cổ), giữa lúc trời nắng như đổ lửa, người ta lại thấy Thủ tướng Tsedenbal mặc áo mưa đi lững thững. Có người tò mò hỏi tại sao lại mặc áo mưa, ông đáp:
"Đồng chí Khrushchev vừa gọi điện thoại, báo cho biết ở Moskva đang có mưa to."


Kết Thúc (END)


Vè Chợ Búa


Hà Nội có nhiều chợ lâu đời như chợ Đồng Xuân, chợ Hàng Bè, chợ Hôm, chợ Mơ... Thời bao cấp, mấy chợ này tập trung các quầy hàng mậu dịch quốc doanh và hợp tác xã, hàng hoá lèo tèo nhưng hợp với túi tiền cán bộ cấp thấp và bà con lao động. Riêng chợ Bắc Qua, nằm sát chợ Đồng Xuân, là khu vực “thị trường tự do”, hàng hoá ê hề song lại bán với giá cắt cổ cho dân buôn lắm tiền nhiều bạc...

Tuy nhiên, Hà Nội còn tồn tại suốt nhiều năm hai cái “chợ” đặc biệt: một cái ở phố Tôn Đản chuyên bán với giá cực rẻ nhiều thứ hàng cao cấp cho cán bộ cấp cao và một cái ở phố Vân Hồ chuyên bán rẻ số hàng cũng khá hiếm cho cán bộ cỡ “chuyên viên”...

Bởi vậy, dân Hà Nội mới đặt ra bài “vè chợ búa” dưới đây:

Tôn Đản là chợ vua quan

Vân Hồ là chợ trung gian nịnh thần

Bắc Qua là chợ thương nhân

Vỉa hè là chợ... nhân dân anh hùng!


Kết Thúc (END)

Môn Thi Đấu Mới


Ngày 3.8.1980, tại Moskva, Đại hội Olympic lần thứ 22 bế mạc. Đoàn vận động viên Việt Nam lần đầu tham dự đại hội, chẳng giật được huy chương nào, ai nấy buồn xo. Anh Ba đến thăm, thấy vậy, bèn động viên:
“Các cháu cố gắng luyện tập, kỳ đại hội sau thế nào Việt Nam ta cũng đoạt huy chương vàng.”

Một vận động viên trẻ gãi tai, thưa với anh Ba:

“Báo cáo bác, kỳ đại hội tới, Việt Nam ta nên đề nghị với Ủy ban Olympic Quốc tế thêm một môn thi đấu nữa thì nước ta sẽ đoạt huy chương vàng như bỡn.”

“Môn gì vậy cháu?” - anh Ba vồn vã hỏi.

“Dạ, môn... gian lận ạ!”


Kết Thúc (END)

---------- Post added at 10:53 PM ---------- Previous post was at 10:52 PM ----------

Tưởng Là Gì


Có hai bác tính hay sợ vợ, cùng ở láng giềng với nhau.
Một hôm, bác nọ, vợ đi vắng; ở nhà trời mưa, có váy vợ phơi quên không cất vào, để mưa ướt cả. Khi vợ về, nó chửi cho một trận đê nhục; chán rồi, nó đánh cu cậu tối tăm cả mắt mũi lại.

Bác bên cạnh thấy bác kia vợ đánh chửi tệ như vậy, mới lẩm bẩm rằng:

- Đ... mẹ kiếp! Chẳng phải tay ông!...

Vợ nghe thấy, trợn mắt lên, hỏi dồn rằng:

- Phải tay ông, thì ông làm gì, hử? Ông làm cái gì?

- Phải tay ông, thì ông... cất trước lúc trời mưa, chứ gì !...


Kết Thúc (END)


Thầy Đồ Nói Liều


Một thầy đồ ngồi dạy học ở nhà bà lão già. Bà ấy có người con gái; đêm đến, mẹ con cùng ngủ với nhau ở dưới bếp, để riêng nhà trên cho thầy đồ và con trai nằm. Thầy đồ bụng muốn tòm tem. Một đêm, lò dò xuống bếp. Bà lão thấy động, lên tiếng hỏi:
- Ai?

- Thưa, tôi.

- Tôi là ai?

- Tôi là thầy đồ.

- Chứ đêm hôm ông xuống bếp làm gì?

- Thưa... tôi... xuống... lấy vài cái rế để đựng sách!

Nào có thế mà thôi đâu! Cách mấy tối, thầy đồ ta lại lò dò trèo lên mái nhà bếp; đương dỡ rơm để trụt xuống, bỗng thấy bà lão lại hỏi rằng:

- Ai ở trên kia?

- Thưa, tôi đây ạ.

- Tôi là ai?

- Tôi là thầy đồ.

- Chứ ông làm gì ở trên ấy thế?

- Thưa,... tôi... hỏi thế này thì khí không phải: đường này có lên trời được không?...


Kết Thúc (END)


Túng Thế, Nói Liều


Một anh đã phải vợ có máu hay ghen lại còn đi rước một cô vợ lẽ về nhà; để đến nỗi vợ cả sinh chuyện lôi thôi, đêm đêm mang nhốt vợ lẽ vào trong buồng, bắc chõng nằm ngang cửa, canh giữ, không cho anh chồng bén mảng đến.
Anh ta tức quá, chẳng biết làm thế nào mà vào lọt được.

Một đêm, tưởng chừng vợ cả nó ngủ đã say, mới thừa cơ chui qua chõng lẻn vào, thầm thì với vợ lẽ.

Vợ cả thấy động, giở dậy, đốt đèn đi soi. Anh nọ vội vàng chui ngay xuống gầm giường, ngồi ẩn. Chẳng may nó soi thấy cậu; nó mới hỏi ngồi làm gì chồm chỗm ở đấy.

Cậu ta túng thế quá, nói liều rằng:

- Ngồi bắt con chuột , chứ ngồi làm gì!

- vậy con chuột nó đâu ?

- Con chuột nó chạy mất rồi, chứ đâu!...

Kết Thúc (END)

-
Làm Nũng Chồng

Có một chị hay làm nũng chồng. Một hôm, chồng đi chơi về khuya; chị ta giả tảng sốt, làm bộ nằm trong màn không dậy. Chồng không thấy vợ, mới hỏi vú già rằng:
- Chứ cô mày đâu?

- Thưa thầy, cô tôi trở trời, nằm ở trong màn ấy ạ.

Anh chồng vội vàng chạy đến, vạch cửa màn, hỏi vợ:

- Mình làm sao đấy?

Chị vợ lẳng lặng, không nói gì cả.

- Mình đau đâu?

Cũng cứ im.

Anh ta quay đầu ra, hỏi vú già:

- Cô trở trời thế nào? Có ăn uống gì không hử vú?

- Thưa thầy, cô tôi kêu sốt, nhức đầu, chóng mặt. Từ chiều đến giờ, chẳng ăn một hột cơm nào cả. Tôi dỗ dành làm sao, cũng không chịu ăn.

Chồng mới lấy tay rờ trán vợ mà nói rằng:

- Mình mệt đấy ư? Xem đầu có nóng lắm không nào! Tội nghiệp chửa! Thế mà tôi đi vắng, không biết!

Chị nọ hắt tay chồng ra, gắt rằng:

-- Bỏ tay ra! mặc tôi!

Rồi quay mặt vào tường, không nói năng gì nữa.

Chồng lại lấy tay rờ bụng vợ mà phàn nàn rằng:

- Khốn nạn! bụng lép xẹp đây mà! mình có muốn ăn gì không, để bảo nó đi mua? Ai lại nhịn đói thế có nhọc không!

Chị ta bấy giờ mới nhè nhè cái mồm ra, nói rằng:

- Không ăn gì cả.

- Mình có ăn cháo không? Tôi bảo vú già nấu quáng vài bát để mình ăn nhé!

- Không ăn.

- Hay là mình ăn mì để tôi bảo nó đi mua?

- Không ăn.

- Thế thì ăn gì?

- Đã bảo không ăn gì rốt! Cứ lôi thôi mãi! Có cho người ta nằm yên không?

Anh chồng tức mình quá:

- Ông lại gì cho một cái bây giờ chứ.

Chị kia ngoảnh ngay cổ ra, mà gion giỏn rằng:

- Ai bảo đừng!



Nói Một Đường, Nghe Một Nẻo


Có hai vợ chồng, tối hôm ba mươi tết nấu bánh chưng, cắt nhau coi nồi bánh: chồng thì canh từ chập tối cho đến nửa đêm, mà vợ thì từ nửa đêm cho đến sáng.
Khi chồng đã canh hết lượt mình rồi, vào đánh thức vợ dậy thay canh để mình đi ngủ.

Vợ, bất đắc dĩ, phải trở dậy, ra ngồi cạnh bếp lửa coi nồi bánh. Ngồi một mình, nghĩ gần nghĩ xa, tê mê tẩn mẩn thế nào, lại gọi chồng:

- Còn thức đấy hay là đã ngủ rồi?

Chồng thức khuya, quá giấc, chập chà chập chờn, cho nên cũng chưa ngủ đựơc. Thấy vợ gọi, mới thưa ngay:

- Còn thức, gọi gì?

- Dậy làm một cái sốt sột đi!

Chồng mơ mơ màng màng, tưởng vợ hỏi mình có muốn ăn một cái bánh chưng sốt sột chăng, mới nói rằng:

- Ấy chết! dại dột! Cái sốt sột để mai cúng ông vải chứ!

Vợ thấy chồng nghe không ra, lại nói:

- Không, cái méo mó kia mà!

Chồng vẫn yên trí là nói bánh chưng, lại gạt đi rằng:

- Ấy đừng, phải tội! Cái méo mó để thành kính cúng ông Thổ công đấy!


Kết Thúc (END)

Ăn Quen Bén Mùi


- Có một ông lão già, đã ngoài bảy mươi.
Một hôm, nắng nực, nằm nghỉ trưa; chợt có chị con gái, trạc mười lăm, mười sáu tuổi, ở bên láng giềng qua xin lửa.

Ông ta chẳng buồn trở dậy, bảo chị kia rằng:

- Lửa ở bếp, cứ lại mà thổi lấy.

Chẳng may bếp nguội, thổi mãi không được; chị ấy mới chổng mông, ghé mồm, lấy hơi, phồng má, thổi một cái rõ mạnh. Không ngờ *** ngay ra một cái “bủm”. Ông lão giật mình, ngồi nhỏm dậy, nhìn cô ả, rồi thở giọng vòi rằng:

- Thôi! Chị làm bạt mất vía ông Thổ công nhà tôi rồi! Tôi bắt đền chị đấy!

Chị con gái kia thẹn, đỏ mặt chín nhừ: thấy ông lão nói bắt đền, thì sợ quá, mới chắp tay van rằng:

- Tôi lạy ông, tôi trót lỡ, ông tha cho tôi.

- Tha thế nào! Vía ông Thổ công nhà tôi có phải là chuyện chơi đâu? Tôi phải đi trình làng mới được. Chị đi xuống ngay ông lý với tôi.

Nói rồi, liền đứng dậy, ra bộ đi thật. Chị con gái thấy thế, sợ cuống, vội vàng chạy lại nắm áo ông lão mà kêu xin rằng:

- Tôi lạy ông vạn lạy, ông đừng làm thế, mà người ta cười tôi chết!... Ông bảo tôi thế nào, tôi cũng xin vâng...

Ông lão không nghe, cứ làm già; chị kia thì năn nỉ, van lạy mãi.

Ông lão mới bảo rằng:

- Thế thì chị phải nằm xuống để tôi thu vía ông Thổ công nhà tôi lại.

Chị con gái túng thế, phải chịu.

Thu một hồi lâu, tha cho cô ả về; còn ông cụ thì nhọc lử cò bợ; nằm thẳng cẳng như người chết rồi.

Cô ả quen mui, trưa hôm sau lại dẫn đến nhà ông lão, te tái gọi ông lão mà nói rằng:

- Ông ơi, ông, tôi lại đánh rắm!

Nhưng mà ông lão mệt quá, thở không ra hơi; nằm từ hôm qua, cũng chưa lại hồn. Cho nên mà nói rằng:

- Mày nằm ra đấy hay có làm gì đi chăng nữa , ông cũng chịu thôi!


Kết Thúc (END)

---------
Đại Hạ Tiện, Với Tiểu Hà Tiện


Có một anh hà tiện quá, đến nỗi không ăn mặc gì cả, sợ tốn vải, chỉ đóng khố bằng một cái thừng thôi.
Nhưng mà lại thấy một nhà khác có hai vợ chồng với một người con gái, hà tiện hơn: cả đời chỉ ở truồng; ông cũng thế, bà cũng thế, cô cũng thế, cứ để nồng nỗng cả ra.
Anh nọ bụng bảo dạ rằng: “Mình đã là hà tiện, mà nhà ấy lại còn hà tiện hơn. Tất thị người ta biết cách khôn hơn mình.”
Mới xin làm học trò.
Hai vợ chồng nhà nọ cũng ưng; chọn ngày tốt, làm lễ thánh, chỉ bày cúng có một chén tương mà thôi. Cúng xong, bắt anh này hãy bỏ cái khố thừng ra, cất đi để dành, kẻo phí của; rồi bưng chén tương xuống đất, cùng ngồi ăn.
Chẳng ngờ anh nọ đương ngồi, trông thấy của vợ thầy và của con thầy để thộn thện ra, thì tự nhiên của mình ngỏng lên, ngất nga ngất nghểu, chạm ngay phải chén tương đổ lêng láng, dính cả vào của anh ta.
Anh ta sợ quá, vội vàng ù té chạy.
Ông thầy tiếc của, đuổi theo gọi, bảo rằng:
- Thì anh hãy đứng lại cho tôi mút lấy ít tương vậy!

Kết Thúc (END)




---------------

Anh Hùng Tương Ngộ

Có một anh rất làm biếng, không làm ăn gì cả. Đói cũng chẳng buồn đi ăn mày mà ăn; đến nằm ngửa ở dưới gốc cây sung, há mồm ra, đợi cho quả sung chín rơi vào mồm mà ăn. Nằm mãi cũng chẳng thấy quả nào rơi vào mồm cả. Bụng thì đói, nhưng mà lười, chẳng muốn thò tay nhặt những quả sung rơi ở bên cạnh mình.
Đến sau đói quá, thấy có một anh ở đâu lững thững đi qua đấy. Anh làm biếng ta mới gọi mà bảo rằng:

- Nhờ anh bỏ hộ quả sung vào mồm cho tôi.

Chẳng ngờ anh kia cũng là một phường lười: lại gần lấy chân quặp quả sung bỏ vào mồm cho anh nọ, chứ cũng chẳng buồn cúi xuống.

Anh lười nọ thấy thế, tức mình, mới nóii rằng:

- Trời sao lại có người lười biếng đến vậy ấy ạ!


Kết Thúc (END)



Anh Vô Tâm


Có một anh tính hay quên, chẳng làm ăn gì được cả. Vợ nó mới bảo rằng:
- Bây giờ không có lẽ lại cứ ngồi đó mà ăn không được. Phải tìm nghề nghiệp gì làm ăn, chẳng có thì đi lên rừng đẵn củi về để thổi, cũng đỡ khỏi mất tiền mua. Chứ ai lại ở dưng thế vậy?
Anh ta nghe lời vợ, vác dao vào rừng kiếm củi. Lúc đi, vợ nó dặn rằng:
- Tính hay quên thì phải giữ gìn cẩn thận con dao, đừng có bỏ mất!
Đi đường, anh chàng ta mót tiểu tiện, xuống ruộng, cắm con dao ở bên cạnh mình, rồi ngồi xuống . Nhưng mà có cái nón đeo ở sau lưng, lại quên không bỏ ra, cho nên mắc cả vào nón vào gốc cây nên bị rách .
Xong rồi, đứng dậy, trông thấy con dao; quên mất là dao của mình, tưởng là dao của ai bỏ quên; mừng lắm, reo lên rằng:
- A! a! a! đ... mẹ đứa nào bỏ quên con dao, ông bắt được!
Nhảy nhót thế nào đụng phải nón đeo ở sau lưng; ngoảnh cổ lại nhìn, thì thấy nón bị rách anh ta giận lắm, nóii rằng:
-Trời ơi đứa nào mà to gan làm rách cả nón ông!

Kết Thúc (END)

---------- P---

Dốt Có Chuôi

Một bác thầy cúng đến cúng cho nhà chủ tên là Nguyễn văn Tròn. Thầy cúng dốt, không biết viết chữ “Tròn” thế nào, vòng khuyên một cái “O”.
Có người nghịch, lấy bút sổ một nét, thành ra “O”.

Đến khi thầy cúng đọc sớ, trông thấy như cái gáo, cứ Nguyễn văn Gáo mà đọc mãi. Chủ nhà bảo:

- Không phải, tên tôi là Nguyễn văn Tròn kia mà!

Thầy cúng ngượng, gắt rằng:

- Đứa nào mới tra cái chuôi vào đây thế này?


Kết Thúc (END)



Dương Phù, Âm Trợ

Có một anh, yếu như sên, nhát như cấy, đi thi cử võ, không đỗ. Đến sau nhờ có thần thế, lo chạy, được bổ làm chức Phó Lãnh binh. Khi đi đánh giặc, mới trông thấy hơi bóng giặc, đã cắm đầu, ù té chạy. Giặc đuổi theo, anh ta sợ run, cuống cẳng, chạy không được. Sắp sửa bị quân giặc bắt, bỗng tự nhiên nghe có tiếng bảo rằng: “Có ta giúp đây, đừng sợ!” Anh ta ngoảnh cổ lại nhìn, thì không thấy giặc đâu nữa, mà cũng chẳng thấy ai cả; mới chắp tay, vái rằng:
- Không biết ông Thần nào anh linh, cứu tôi khỏi chết vậy?

Tiếng văng vẳng nói rằng:

- Ta là Thần Bia đây!

- Vậy chứ tôi có công đức gì cảm động đến ngài, mà Ngài cứu tôi? - Ta cứu nhà ngươi là vì rằng: kỳ thi võ mới rồi, nhiều người bắn ta khổ lắm; duy chỉ có một mình nhà ngươi là không nỡ bắn trúng ta thôi, cứ bắn ra ngoài xa cả. Bởi thế cho nên bây giờ ta trả ơn nhà ngươi đấy.


Kết Thúc (END)

-----
hầy Đồ Với Thầy Cúng


Xưa có một người đàn bà góa, chồng mới chết, đến tháng bảy, đốt mã cho chồng; đón thầy cúng đến nhà để cúng và mời cả thầy đồ dạy học con lại chơi.
Phải anh thầy cúng dốt; thấy ông đồ ở đấy, thì sợ rằng cúng sai, ông ấy bẻ, cho nên cứ chàng màng, giở hết khoa nọ, kinh kia; lần lữa mãi đến tối mịt mới vào cúng, hóa ra cỗ bàn thiu cả.

Nguyên ở trong sách cùng, vẫn hay đề trống “Tín chủ Mỗ... “ Chữ “Mỗ” viết đơn, anh thầy cúng trông như cái thẹo. Đến lúc cúng cứ “Tín chủ Nguyễn thị Thẹo” mà đọc.

Ông thầy biết vậy, nhưng mà cũng không nói gì suốt cả.

Cúng vái, ăn cỗ xong, thì đã khuya rồi; ông đồ và thầy cúng không về được phải ngủ ở đấy. Hai thầy nằm ở nhà ngoài; còn mẹ con nhà chủ vào buồng đóng chặt cửa lại. Thầy đồ xơi phải cỗ thiu, đêm đến đau bụng, muốn đi ngoài cuống cả lên. Nhưng mà nhà đàn bà hóa, cửa ngõ chận kỹ, lại có chó dữ. Thầy đồ ta đau bụng quá chịu không nổi , không thể nào nhịn được, phải tính liều: “Không có lẽ mình lại bậy ra ở đây được! Sáng dậy nó biết, thì làm thế nào? Chi bằng tương vào thằng thầy cúng, rồi mặc kệ nó!” Mới lại sờ anh kia. Chẳng may lại sờ phải mồm nó; thấy râu ria xồm xoàm, chắc là chỗ nọ, vội vàng chụt quần đi ngoài phứa ngay và vung đầy cả mặt anh thầy cúng. Anh ta vùng trở dậy, mồm miệng măt mũi be bét thối hoăng; giận quá, chu lên, rằng:

-đứa nào đi ngoài cả vào mặt vào mũi ông thế này?

Thầy đồ nghĩ bụng rằng: “Chỉ có mình với nó ở đây thôi. Dẫu mình chối cũng không được! Mà chẵng có lẽ mình lại cứ im! Thôi thì ông cũng liều với mày!” Mới lên tiếng rằng:

- Ông đi ngoài đấy!

- Làm sao mày lại đi ngoài vào mồm ông?

- Sao ban tối mầy dám đọc tên mẹ học trò ông là Nguyễn thị Thẹo? Bây giờ ông đi ngoài vào mồm mầy đấy, để từ rày cho mày chừa!

Kết Thúc (END)

---------- ----------

Nói Khoác , Gặp Thời

Có một anh nghèo xác xơ ở cạnh nhà ông Trưởng giả. Ông ấy không có con trai chỉ có ba người con gái thôi. Hai con gái lớn đã gả chồng nhà giàu rồi; người con gái út chưa lấy ai cả, còn kén. Anh nghèo ta ngấp nghé, nhưng mà nhà thì trên không gianh, dưới không phên, ai thèm gả cho? Mới lập mưu, họa may được chăng: Nhà hắn có mấy bụi tre,ngày ngày cứ ra đẵn về, chẻ lạt tết chuỗi, đem phơi đầy sân. Tối lấy vào đun; đến mai lại thế. Khi bấy giờ, mùa màng xong rồi, ông Trưởng giả rỗi việc, thường hay sang chơi nhà nó. Bận nào cũng thấy nó ngồi chẻ lạt tết chuỗi; trong bụng nghĩ rằng: “Hẳn thằng này có nhiều tiền!” Một hôm, mới nói chuyện với bà:
- Này bà mầy ạ, cái thằng ở bên cạnh nhà, ai ngờ mà nó lại có!

- Sao ông biết?

- Bận nào tôi sang, cũng thấy nó chẻ lạt tết chuỗi. Tất thị nó có nhiều tiền.

- Nếu thế thì nó giấu ở đâu?

- Thử để dò xem sao. Nếu thật nó có của, mà kín đáo như thế, ta còn con bé út, nên gọi gả quách cho nó.

- Được thế thì còn gì hơn!

Hai ông bà bàn nhau như vậy. Từ đấy ông trưởng giả cứ ngày ngày sang chơi nói chuyện với anh nhà nghèo, để dò ý tứ. Một hôm, anh ta nói rằng:

- Thưa ông, bên nhà có cái thuyền thúng độ này cũng bỏ không. Ông cho con mượn một tối, đến sáng con xin trả.

- Ừ, đấy, lúc nào anh cần đến, cứ sang mà lấy.

Tối hôm đó, anh chàng ta sang mượn thuyền chở đi vơ vẩn mãi đến tang tảng sáng mới chở về. Trước khi đem trả, anh ta lấy mấy cái chuỗi và mười đồng tiền bỏ rải rác ở trong lòng thuyền. Người nhà ông trưởng giả thấy thế, nói chuyện lại. Ông mới bảo bà rằng:

- Thôi thật chắc rồi!

Lập tức gọi ngay anh ta sang mà gả con cho.

Cưới xin xong rồi, anh nghèo từ đấy thôi không chẻ lạt nữa. Còn chị vợ thì đinh ninh chắc là chồng mình có của, cho nên cũng không nói gì đến chuyện ấy.

Ăn ở với nhau được ít lâu, thì ông trưởng giả mất. Làm ma chay linh đình. Hai chàng rể lớn ganh nhau trạm nọ cỗ kia.

Vợ anh nghèo, mãi không thấy chồng mình nói gì đến, mới bảo rằng:

- Các anh ấy phúng viếng sang trọng như thế, không có lẽ mình lại chẳng có gì cả hay sao!

Anh chồng túng thế, lấy cái thuổng ném ra bụi tre, mà bảo rằng:

- Của đấy ra đào lấy mà phúng.

Nói xong cút thẳng.

Vợ mừng lắm, vội vàng ra đào hì hụi. Ai ngờ đào được vô số của!

Nhưng mà ngặt ngày, không kịp mua trâu bò, trồng ngay cỗ tiền. Tiếng đồn lừng khắp cả làng, ai ai cũng nói rằng cỗ người rễ út to nhất cả.

Đến tai anh ta, lấy làm lạ, lẻn về xóm dò la; thấy quả nhiên như thế, mới về thẳng. Vợ chạy ra, hỏi:

- Sao công việc như thế, mà bỏ đi đâu mấy hôm nay?

Anh ta mới làm bộ nói rằng:

- Tao định đi mua voi về để tế ông, chứ đi đâu!


Kết Thúc (END)

---------- Post added at 11:01 PM ---------- Previous post was at 11:00 PM ----------

Cười cùng World Cup


Trong lớp đại học tại chức khoa kinh tế, thấy một học viên ngủ gật, giáo viên bèn gọi anh ta: - Anh hãy cho biết "séc" là gì?
- Thưa thầy, "séc" là đội bóng có lối chơi đẹp mắt và rất đoàn kết, họ có huấn luyện viên là Karel Brucner.



- o O o -
Cùng xem World Cup, cô vợ nói kháy chồng:

- Như anh chỉ "đá" được một nửa hiệp là bỏ cuộc, chán quá.

Mẹ chồng nghe vậy nói:

- Chồng con thế mà khá đấy, chứ mẹ thấy nhiều cầu thủ đang đá mới giữa hiệp một mà đã phải thay ra kia mà.



- o O o -
Ông bố hỏi cậu con trai:

- Dạo này, con học hành thế nào, thuộc bảng cửu chương chưa?

- Dạ bảng 2 gồm: Anh, Paraguay, Trinidad & Tobago, Thuỵ Điển bố ạ.



Kết Thúc (END)



Ngoạn mục

Peter sống trên đảo ở ngoại ô, anh làm việc trong phố, sáng đi tối về. Có điều bất tiện là nếu bị lỡ phà anh sẽ phải chờ một tiếng đồng hồ mới có chuyến sau.
Hôm trước, khi vừa ra bến, Peter thấy phà đã cách bến khoảng 5 mét. Quyết định không đợi đến chuyến sau, anh làm một cú nhảy dài hết sức mạo hiểm lên thành phà. Thành công, Peter đứng dậy, phủi bụi trên quần áo và hãnh diện nói với một người vừa chứng kiến cú nhảy ngoạn mục:

- Cũng được đấy chứ nhỉ!

- Vâng, - người kia đáp - nhưng lẽ ra anh nên đợi thêm vài phút nữa. Phà sắp cập bến rồi mà.


Kết Thúc (END)



Tiền nào thầy nấy


Bill là một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng tài năng nhưng cũng thẳng tay "" bệnh nhân. Một lần, ông ta nhận mổ cho một chủ ngân hàng.
Sau khi nghe cái giá mà Bill đưa ra, ông chủ ngân hàng lẽ lưỡi, nhún vai và bị bỏ đi. Vị bác sĩ bình thản:

"Giá hơi cao, đúng thế, nhưng tuỳ ông thôi. Để cho ông đỡ mất công tìm bác sĩ khác, tôi có thể giới thiệu ông với một đồng nghiệp của tôi ở quận bên. Ông ấy sẽ mổ cho ông với giá tiền chỉ bằng một nửa con số mà tôi vừa đưa ra thôi".

"Vâng, cám ơn bác sĩ, ông nói nhanh lên", bệnh nhân mừng húm.

"Đó là bác sĩ Jim, ở ngay đầu phố. Ông có người thừa kế không?"

"Tất nhiên là có chứ bác sĩ".

"Thế thì số tiền đó sẽ do người thừa kế của ông trả".

Kết Thúc (END)

---------- Post added at 11:01 PM ---------- Previous post was at 11:01 PM ----------

Cá Trê Lung Tràm


Tui dẫn bày chó săn vô Lung Tràm định lùng thịt, cũng dạo mùa nước rọt này đây. Dưới kinh, cá quẫy ùn ụt, trên rừng chim chóc bay rần rần. Mình muốn kiếm bậy một con nai để làm đám kị cho bà già vợ, chớ loại cá, chim đó thường quá. Vùng Lung Tràm thưở đó còn thầy choại, dớn với cây tràm, đất trấp phập phếu, bởi vậy người ta mới kêu nó là Lung Tràm.
Đã quyết đi vào khu vực có nai, nhưng đến mặt trời lên cao mấy cây sào, tui vẫn chưa hạ được một chú nào. Bị nhiều bạn săn quần tới lui hoài, nên "bể" hay "đổ" nhanh như gió. Mỗi khi nghe chó vừa đánh hơi sủa lên , tức thì nghe một tiếng "bét" là chỉ còn đứng mà ngó theo.

Đến lúc mặt trời gần đứng bóng, người cùng chó đã mệt mỏi, tui mới rề lại một gốc cây tràm nghỉ mát. Chân bước từ từ, mắt cứ ngó dáo dác theo mấy con ong mật đang ăm bông trên đọt tràm, bất thần tui đạp lên mình một con nai chà đang nằm ngủ. Tui giật mình té ngửa, con nai cũng hoảng hồn nhảy dựng. Nó phóng một cái, đụng nhằm gốc cây to dội lại, té lên mình tui. Sẵn cây mác trên mình, tui vớ chân sau con nai. Khứa một nhát vào nhượng. Còn lại ba chân, con nai cố bươn chạy. Bầy chó thấy vậy, đuổi theo. Bị rượt ngột quá, con nai chạy giạt vào bìa rừng, phóng xuống Lung Tràm. Bầy chó chia làm hai, ven theo hai mé lung. Con nai lội qua bên này thì lũ chó bên này tấn công, hễ lội qua bên kia thì lũ chó bên kia ví ép. Nó lúng túng, lội qua lội lại mãi... Tui giục chó, vây chặt và ép lần cho con nai lội về hướng nhà mình. Ra tới ngã ba lung, thấy thằng em tui đằng kia chống xuồng lại. Tui kêu tiếp. Thằng em tui nhấn sào chống vọt tới bên con nai. Bây giờ con nai còn cố lội lờ đờ, cái đầu trên mặt nước. Thằng em tui với nắm lấy cái chà gạt con nai, lôi mạnh lên xuồng. Nhưng trời ơi! Con nai chỉ có cái chùm ruột lòng thòng dính ở phía dưới. Té ra nãy giờ nó bị cá trê dưới Lung Tràm bu theo rỉa sạch trọn thịt thà, xương xóc. Bầy cá cứ vây lấy con nai mà rỉa thịt làm cho con nai cứ trồi lui trồi tới, vậy mà tui cứ tưởng con nai còn lội. Thằng em tui kéo luôn lên xuồng cùng với xác còn lại của con nai cả tạ cá trê. Con nào con nấy bằng cườm tay người lớn.

Kết Thúc (END)


Sọ Đầu Cá Trê


Ông Tư đưa tay vuốt chòm râu bạc đang bung trắng trước ngực. Ông say sưa kể tiếp chuyện cái "sọ đầu cá trê" của bác Ba Phi cho con cháu nghe.
- Nè... tụi con ngồi yên, đừng chồm tới nữa, để ông kể nữa cho nghe. Nhà bác Ba hồi đó có nuôi bầy heo nái... Ờ... ờ... chuyện này mấy con nghe chưa? Số là hôm nọ tới ngày bán đàn heo rồi, mà bầy heo đi đâu chẳng thấy hẻo lánh về. Bà con lối xóm tới bắt heo con, đứng chờ đông nghẹt, chật cả nhà. Sốt ruột quá, bác Ba lội đi lùng kiếm khắp vườn chẳng thấy.

Chắc là bị cọp ăn hết rồi! Bác Ba thất vọng than thở, vừa lê từng bước nặng nhọc trở về nhà.

Vừa tới sàn trước, bác giật mình thấy vật gì cứ làm nhúc nhích, nhúc nhích cái sọ đầu con cá trê trông hình như cái sọ đầu muốn "bò" đi mà "bò" không được. Trời đất, lại ma quỷ ám ảnh nữa rồi, hay là...

Bà con đứng chờ bắt heo trong nhà nghe tiếng bác Ba kêu la, liền chạy ra. Một tốp đứng cầm cây, dao mác vây quanh chực sẵn, số bà con còn lại thì ráp nhau cùng bác khiêng lật ngược sọ đầu cá trê lên. Hổng ngờ bầy heo con từ trong vù chạy ra. Con heo nái mẹ vú lòng thòng cũng chạy vụt ra theo.

Mọi người mới bật ngửa, cười ồ. Thì ra lúc nãy, heo nái mẹ dẫn đàn heo đến sàn lăng ủi tìm cái ăn, nhưng nó ủi phá thế nào, làm sọ đầu cá trê của bác Ba lật úp lại nhốt gọn lỏn bầy heo, cả mẹ lẫn con vào bên trong.

Kể tới đây, ông Tư đưa tay lên nắn nắn sửa lại cái búi tóc sau ót. Ông cười hề hề:

- Cái sọ đầu cá trê của bác Ba thời đó bự cỡ vậy lận đó, các con!



Kết Thúc (END)

----------

Bắt Cá Kèo


- Hồi xưa bác cũng đi bắt cá kèo nữa hả, bác Ba?
Bác Ba đang cùng với mấy đứa cháu lối xóm ngồi chuyện trò từ trưa đến giờ dưới gốc bụi tre tàu trước nhà. Gió chướng thổi xạc xào cành lá. Ngồi thấy bác Ba có vẻ mỏi mệt, không muốn kể chuyện thêm nữa, thằng Truyền cắc cớ, kiếm chuyện hỏi thêm.

- Ừ! Cá kèo tao bắt dữ lắm. Có hôm lấy ghe mà chở - Bác Ba trả lời.

- Thiệt vậy hả bác? Ủa mà hồi đó bác bắt cá kèo ở đâu vậy?

Thằng Truyền lại hỏi, vẻ mặt coi bộ nghi ngờ, khó hiểu. Mấy đứa trẻ khác thì mở trừng mắt nhìn theo mấy ngón tay đang múa may như phù phép của bác.

- Nè, coi tao bắt đây! Bác Ba đứng dậy trỏ một ngón tay xuống đất. Tụi con nên nhớ vùng biển Đá Bạc của mình hồi đó vô cho tới tận con kinh Lung Tràm này. Cá kèo lội đặc như bánh canh trong nồi. Nhưng ngày xưa mà, đâu có phương tiện gì nhiều để bắt cá kèo như bây giờ. Chủ yếu là bắt bằng tay thôi. Cũng không phải ai cũng bắt bắng tay giỏi như tao. Tụi con coi đây.

Bác Ba xòe hai bàn tay giơ lên.

- Đơn giản như vầy chứ mỗi lần tao thò tay xuống sông rồi giở tay lên là bắt được mười con, mỗi kẽ tay một con, nằm im không vẫy gì được. Cá kèo coi nó trơn lùi vậy chớ không con nào chạy tuột ra khỏi được tay tao đâu.

Mấy đứa nhỏ ngồi nghe chợt thấm ý, bật cười, cái đầu tụi nó gục gặc. Chỉ riêng thằng Truyền không nói, cũng không cười. Nó ngồi yên, chỉ đưa hai bàn tay ra trước mặt, cái miệng nó lép nhép nói gì như đếm thầm. Vụt một cái nó đứng dậy bước tới, nắm tay áo bác Ba Phi lại, hỏi:

- Bác mới vừa nói mỗi kẽ tay bác bắt một con. Hai bàn tay có tám kẽ tất cả, vậy làm sao bác bắt được mười con một lần?

Thằng nhỏ bất ngờ hỏi "trẹo cẳng ngỗng", bác Ba đớ người một lúc rồi đưa tay vỗ vỗ xuống đầu nó như thể nựng nịu. Bác xuống giọng:

- Đúng thế. Thằng Truyền hỏi đúng. Thông thường làm gì bắt được một lúc mười con cá kèo như vậy. Nhưng vì tay tao bắt cá "dính" quá, nên có số cá kèo nịnh lội tới lội lui, chực sẵn bên ngoài, chờ tao thò bàn tay xuống mỗi lần như vậy, là chúng nó nhào vô hai con một lượt để "dính ké". Nhờ vậy mà mỗi lần tao giơ tay lên thì được đến mười con!

Kết Thúc (END)


Thu Hoạch Lưỡi Nai


Năm ấy, mấy chục công lúa tui đang cấy cặp mé rừng, tới mùa không còn thu hoạch được một hột để nhổ râu. Lúc lúa đứng cái, lũ nai kéo về cả bầy, ăn tới tới. Cất chòi giữ ngày giữ đêm, giật banh mất chục cái thùng thiếc mà chúng vẫn trơ trơ không sợ. Đánh bẫy, giặng giò bắt được một, thì chúng kéo lại hai. Nai chà tràn vô xóm rượt bò cổ, nhảy đực bò cái, đẻ ra con nào cũng có nhánh nhóc.
Ai cũng bảo là chắc phải để xứ này cho nai ở. Tui nhất định không chịu thua, cố tìm hết cách để trị lũ nai này. Đêm đêm tui đi rình xem cách chúng ăn lúa. Nó ăn cũng như trâu bò ăn vậy thôi. Nghĩa là lưỡi cũng le ra, nghoéo gọn bụi lúa rồi giựt mạnh lên.

Tui về nhà, ngồi suy nghĩ, nhủ thầm: "Như vậy là chết cha chúng mày rồi!". Xách mác ra vườn, tui đốn những cây tre lồ ô mang vô. Tui lần lượt bập nhẹ nhẹ lưỡi mác vào cật cây tre rồi lẩy ra lấy một miếng cật tre dài cỡ chiếc đũa bếp, hai bề cạnh bén như nước. Làm tới chiều, tui đem ra ruộng, mỗi bụi lúa tui cắm vào giữa một miếng tre cho thật chắc. Làm xong về nhà, tui biểu mấy đứa nhỏ cứ việc ngủ cho thẳng giấc đi, đừng lo canh tuần gì nữa.

Sáng bữa sau, tui chống chiếc xuống be ra ruộng. Tui xăn quần lội xuống, tay nắm be xuồng dắt tới, vừa đi vừa mò theo từng gốc lúc mà lượm lưỡi nai. Thứ tre lồ ô chẻ mỏng, cật bén như nước. Vô phúc cho con nai nào nhè ngoéo cái lưỡi vô đó mà giật lên thì thế nào cũng phải đứt lưỡi ra.

Mùa đó, ngoài cái chuyện bán thịt lưỡi nai tươi cho bà con lối xóm nhậu chơi, tui còn phơi khô chở lên Sài Gòn bán cho cửa hàng mua để xuất sang H

Hãy cám ơn bài viết của Tổng Giám Đốc Mr.Bo bằng cáh bấm vào "" nhe!!!

Về Đầu Trang Go down

http://www.haku.forumvi.net

Tiêu đề

Part 2 Cười

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
::.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Forum Häkü Cộng Đồng Chém Gió :: THU GiAN :: Truyện-